Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

MỘT GƯƠNG MẶT ĐƯƠNG ĐẠI : MIÊN DI



Trong hình ảnh có thể có: 1 người, cận cảnh

Sinh năm 1976 tại Đại Từ, Thái Nguyên, nhưng miên di (không viết hoa) gốc quê Đà Nẵng và hiện sinh sống, viết lách tại Pleiku, Tây Nguyên. 17 tuổi đã đăng truyện mini trên Kiến Thức Ngày Nay, nhưng qua tuổi 30, chàng mới quay lại với văn chương, và làm thơ. Với cái tựa Thơ miên di, và in những 200 bài, tập thơ đầu tay (2013) của chàng đã trình làng như một tuyển tập. Lạ.
Từng quan niệm “Thơ là sự giải thoát của ngôn ngữ, là nơi tỵ nạn của tinh thần, là giãi bày của thân phận, là lời tiên tri của xã hội” và “người làm thơ là kẻ đau bằng cả vết thương của người khác”, miên di đã đem đến một tiếng thơ chất chứa nhiều ngổn ngang, khuất khúc của phận người. Lắm niềm éo le, lắm nỗi li kì của duyên phận được khơi dậy, phơi sáng bởi một cái nhìn thơ giàu phức cảm của chàng thi sĩ phố núi này. Giọng điệu đôi khi còn gợn chút xưa, nhưng tình điệu, nhất là ở thể lục bát mà chàng xài điệu nghệ, vẫn chênh chao một niềm trắc ẩn đương đại đượm chất miên di.
Thơ Hiện Thời Plus trân trọng giới thiệu một chùm thơ của tác giả này.

TÂM SỰ VỚI NÀNG MONROE

Này, Marilyn Monroe !
Từ ngày nàng chết, rượu nho cứ nồng
Đàn bà vẫn đi lấy chồng
Nỗi đau nhân thế vẫn không khác gì

KHÚC TU PHIỀN
Tôi tu bằng cuộc tình buồn
Chân như mơn mởn trên cồn cỏ hoa
Chùa tôi là chốn ta bà
Đường là tràng hạt, khóc là câu kinh
Tu trong cuồng dại cuộc tình
Để nghe Phật tính trong mình nổi lên
Ngồi thiền bằng một cơn ghen
Không yêu thì mẹ đẻ em làm gì


Sát-na cái khoảnh bật khuy
Vô ưu trong chính tư nghì đảo điên
Tôi tu bằng những ưu phiền
Lắng nghe thật tính trong miền khổ đau
Có em bằng cách không nhau
Yêu em đến nỗi vô cầu có em
Phật tôi không tuổi, không tên
Tôi tu trong cuộc nổi nênh đời mình
Nhà tôi là cả hành tinh
Tha nhân là một gia đình thân nhân
Tôi tu bằng cuộc tình tàn
Ngồi lần tràng hạt bằng ngàn vì sao

TÂM SỰ VỚI PHỐ CŨ
Tôi vỗ vai những phố phường
Vẫn ở bên cạnh con đường tôi qua

ĐỊNH NGHĨA LẠI EM
Khi em ngủ ở trên đời
là vẫn có mặt trong rời xa nhau
khi em thức ở nơi đâu
em còn tôi đấy, đằng sau nỗi buồn
Em ơi, còn đó lối mòn
khi đôi chân đã không còn đi qua
em hạnh phúc cùng người ta
nụ cười em vẫn nghĩa là vui tôi
Này tóc, này mắt, này môi
em đâu chỉ đẹp một thời là xong
Có cái tan nát trong lòng
nghĩa là còn đó cái không còn gì
tôi định nghĩa lại mất đi
là nguyên vẹn để từng khi nhớ về
Lòng tôi đựng một cơn mê
nghe một cú vỡ trong xê dịch mình
tay cầm lên một thình lình
thả xuống chẳng thấy bóng hình nhau đâu
thôi thì, đã chẳng còn nhau
xem như có lại sơ giao chưa từng
Một nỗi buồn khổ tưng bừng
một đau vui vẻ, một mừng xót xa
Em còn như một món quà
là tặng phẩm của người mà sẽ yêu
Phần tôi, còn đấy buổi chiều
nghe trong buồn bã rất nhiều niềm vui
SAY
Uống say, lại tỉnh trong lòng
oái oăm chén rượu cạn trong đầy ngoài
một nụ cười nở sai sai
làm cho buồn lại gấp hai lần buồn
Trí nhớ của cái tâm hồn
bao nhiêu quên lãng cứ còn đâu đây
rót vào lòng buổi chiều nay
mà say ngày cũ, ngọt này đắng kia
rồi mai, rồi mốt, rồi kìa
chiều nay sẽ rót vào khuya vài điều
Ừ thôi, cứ ít mà nhiều
mất đi đến biết bao nhiêu vẫn còn
còn là những cái đã mòn
cái không còn nữa, và chôn vùi rồi
Rồi xong, tôi uống với tôi
thấy vui là cái rất khôi hài buồn
say như một gã du côn
vứt hết những cái không còn cứ đeo
giầu như một kẻ rất nghèo
không còn gì nữa trong veo trong người
để bật lên một tràng cười
vẹn nguyên là thứ ông trời sinh ra
nghĩa là ta rất là ta
để nghe tôi đã sống qua đời mình
Này em, uống với bóng hình
rồi em là vợ của tình địch anh
để cơn ghen rất là xanh
rồi vàng, rồi rụng, rồi thành không nhau
Này bạn, lại uống với đau
để xem cái sự âu sầu ra sao
để xoa đi những cấu cào
lời không sao đó cụng cau mày này
Này Cha, uống với mây bay
trên đầu mây trắng, trên tay đồi mồi
ngày mai gần đất xa trời
mình con uống với cuộc đời nhớ Cha
Này Mẹ, uống với bao la
ở trong bé nhỏ Mẹ là mẹ con
khớp xương đã lắm mỏi mòn
chiều nay sờ soạng hoàng hôn cuối trời
Này tôi, vừa mới đánh rơi
đâu đây có một cuộc đời của ai
muốn say như một thoát thai
để mang tôi trả vào ngày không tôi

BÁO HIẾU
Vào ngày tôi biết thương tôi
Tự nhiên Mẹ bảo trả rồi hiếu ơn

MÙA THU & KẺ PHẪN CHÍ
Anh vẫn buồn, như một buổi trưa
Có chiếc lá rụng, thế là mùa thu không qua khỏi
Phía ngoài kia cuộc đời như thoáng khói
Anh ngô nghê, tìm điều không thật có ở trên đời
Tìm em thủa còn yêu cúc nhỏ
Của một mùa, vài đoá nở cũng đủ vui
Anh ngô nghê, nên thành kẻ thua đời
Tìm tình người trong trò đen đỏ
Tìm nhân nghĩa giữa bầy xã hội
Và tìm em, trong lời hứa của mình
Lời anh hứa, khi tưởng đời dễ ợt
Tưởng chỉ yêu nhau, là hạnh phúc sẵn trên đời
Chuyện thành đạt, tưởng chỉ cần vuông ngực trẻ
Dễ như trời luôn đủ rộng đề mây bay
Nhưng gầm trời rộng thế
Sao lão ăn mày không có chỗ để nương thân ?
Anh ngô nghê, nên thành thằng phẫn chí
Cay chuyện đời vào cả nỗi nhớ em
Mà em cũng cùng mùa thu thay lá
Khóm cúc buồn kể từ những mùa sau
Có một lần, gặp lại em sau tay lái
Em tránh ổ gà, mà anh tưởng tránh anh
Anh phẫn chí, nên thành thằng hay trách móc
Hễ mùa thu, lại nhắc nhớ kẻ thua đời
Hễ say rượu, lại đập toang vuông ngực
Hễ lang thang, lại giận tím gầm trời
Anh phẫn chí, nên thành thằng rách việc
Mà người ta lại muốn những điều lành
Cứ lận đận, từng cuộc tình vất vả
Người bỏ người, anh ngồi nhớ mùa thu
Anh phẫn chí, nên thành thằng khó bảo
Phật không hay, mà Chúa cũng chẳng cần
Chỉ còn mỗi vâng lời cúc nhỏ
Hình như là nở để nhớ anh
Dù mùa thu, đã không là mùa thu cũ
Nhưng vẫn còn những trút lá đến mai sau

NHỮNG NGÀY VUI NAY Ở ĐÂU
Bỗng nhiên cúi xuống nhặt câu hỏi này
Khi trên trời mây đổi thay
Xung quanh cứ thế cỏ cây đâm chồi
Mỗi mình tôi tại chỗ ngồi
Đang băn khoăn hỏi cuộc đời vui đâu ?
Dưới bếp mẹ đang nhặt rau
Ngoài sân lũ trẻ té đau khóc oà
Nội thì tủm tỉm hiền hoà
Em đang khóc lóc thế là đang yêu
Chị nạ dòng mở ví tiêu
Đem bao dành dụm mua liều thỏi son
Để tô một đoá môi ngon
Cho không mấy gã trông mòn con ngươi
Anh đang đau khổ tươi cười
Ngồi nhìn hạnh phúc của người yêu xưa
Có gì bất chợt như mưa
Những ngày vui ở nơi chưa chịu tìm
Cuộc đời ồn ã im lìm
Hỏi ngoài lại thấy trong tim trả lời
Thì ra hạnh phúc rối bời
Ai mà tháo gỡ mối đời như len
Kệ ngày rối với từng đêm
Gập ghềnh với lại êm đềm đan nhau
Những ngày vui ở nơi đau
Làm sao tháo gỡ âu sầu khỏi vui

TÂM SỰ VỚI NHÀ THƠ
Thôi đừng sáng tạo buồn đau
Thứ ấy có sẵn từ nhau thai rồi
miên di
(miên di tự chọn, Chu Văn Sơn giới thiệu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét